Trương Phàm không còn an ủi cô gái nữa, sau đó an tĩnh hơn nhiều, Ôn Văn rốt cuộc cũng có thể tĩnh tâm uống cà phê.
Nhưng Ôn Văn lại đột nhiên nhíu mày, bởi vì anh cảm giác được có năng lượng dị thường xuất hiện, nó đang dây dưa trên người nam sinh tên Trương Phàm kia.
Sức mạnh này rất bí ẩn, nếu không phải thực lực của anh đã gia tăng thì có khả năng sẽ không chú ý tới.
"Thật là, không thể để mình an ổn uống cà phê sao chứ."
Ôn Văn đứng dậy quan sát Trương Phàm, phát hiện ánh mắt cậu ta trống rỗng, miệng tựa hồ đang lẩm bẩm gì đó.
Đột nhiên Trương Phàm cầm lấy cây viết trên bàn, tựa hồ muốn viết gì đó nhưng ngòi bút lại cách mặt bàn một khoảng chừng một cm.
Không đợi Trương Phàm bắt đầu viết, Ôn Văn đã trực tiếp nắm lấy tay Trương Phàm, cản cậu ta lại.
Ôn Văn không biết cậu ta muốn làm gì, nhưng anh có thể xác định nó không phải chuyện tốt.
Trương Phàm tỉnh táo lại, nhìn Ôn Văn như nhìn thấy quỷ, một tên đàn ông tự dưng lại nắm tay mình là sao chứ?
"Nhóc, tay mày trắng trắng mềm mềm thế này, tốt thật đấy."
Ôn Văn không chút xấu hổ túm lấy tay Trương Phàm, nhẹ nhàng nắn nắn nói.
Là một người siêu năng khi sử dụng năng lực sẽ có hoa văn áo tắm hai mảnh trên người, thật sự rất khó có chuyện bình thường nào có thể làm Ôn Văn lúng túng nữa.
Trương Phàm ớn lạnh, da gà nổi lên đầy người, vội vàng rụt tay lại, ánh mắt nhìn Ôn Văn hệt như đang nhìn một tên biến thái.
Ah không đúng, cậu ta chính là đang nhìn một tên biến thái.
"Lộ Lộ, chúng ta đi thôi, nơi này có kẻ ngu."
Trương Phàm kéo Liêu Gia Lộ rời khỏi quán cà phê, sức mạnh kỳ quái kia cũng biến mất.
Ôn Văn híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc cầm lấy tay Trương Phàm, anh nhìn thấy một bóng người mặc vest trắng ở bên ngoài cửa sổ!
Điều này làm anh nhớ tới phát hiện khi đi bắt quỷ hồn, ẩn phía sau rất nhiều vụ tội ác ở thành phố Phù Dung Hà này có sức mạnh dị thường quấy phá, có khi nào có liên quan với gã đàn ông mặc vest trắng kia hay không?
Sau khi suy nghĩ một chút, Ôn Văn gọi điện thoại về hiệp hội, gọi hai nhân viên hỗ trợ tới theo dõi cặp nam nữ này.
Tuy bị Ôn Văn ngăn cản, có khả năng người nọ sẽ không tiếp tục tìm tới hai người này nhưng Ôn Văn vẫn muốn phái người tới trông chừng, đề phòng xuất hiện bất trắc.
Một lát sau, một chiếc xe hơi khá phô trương đậu lại trước cửa quán cà phê, Triệu Kim Võ dẫn theo hai tên đàn em đi vào quán.
"Ôn tiên sinh, ngài có gì cần xin chứ căn dặn, tôi sẽ cố gắng hoàn thành." Triệu Kim Võ cúi người thật thấp nói, thái độ so với lần trước còn thấp hơn hơn ít.
Trước đó, hắn nhờ Trình đầu hói bên thành Bắc hành hạ Ôn Văn tới chết, nhưng cả đám bọn nó lại không còn thấy tăm hơi, sống không thấy người chết không thấy xác.
Càng đáng sợ hơn là sau đó không hề có ai truy cứu chuyện này, giống như đám người đó chưa từng tồn tại vậy.
Đừng thấy đám bọn họ sống trong giới này có vẻ rất oai phong, cũng làm không ít chuyện thất đức, nhưng làm việc phải rất cẩn thận, một khi vượt qua ranh giới sẽ bị sét đánh.
Liên bang quản lý giới bọn họ rất nghiêm, chỉ cần chạm vào điểm mấu chốt thì khẳng định sẽ không có kết cục tốt.
Nhưng người trước mặt có lẽ đã giết rất nhiều người nhưng ngay cả chút gợn sóng cũng không gợn lên được.
"Không nói nhảm vô ích, lần này tôi muốn nhờ ông giúp tôi bán chút đồ." Ôn Văn vỗ vỗ cái hộp ở bên cạnh ghế ngồi.
Triệu Kim Võ vỗ ngực nói: "Ngài và tôi còn nói nhờ gì chứ, cứ trực tiếp dặn tôi là được rồi mà."
"Là đồ cổ, sách cổ, ít nhất cũng có hơn nghìn năm lịch sử, bảo tồn rất tốt, tiền bán được... ông có thể lấy một phần mười."
Ôn Văn vốn định cho một phần năm, nhưng sau khi nhìn thấy thái độ của Triệu Kim Võ thì anh giảm xuống.
Thứ tiền tài này, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
Triệu Kim Võ mở hộp ra, ánh mắt lóe lên một tia tham lam.
Những món đồ cổ giá trị thường được dùng đủ loại biện pháp để bảo vệ.
Thế nhưng vị trước mặt hắn lại trực tiếp bỏ tất cả chúng vào trong một cái hộp rồi mang đi bán...
Trong đầu Triệu Kim Võ xuất hiện không ít tình tiết trong tiểu thuyết trên mạng, lẽ nào người này không phải cảnh sát thành phố mà là truyền nhân của thế gia trộm mộ?
Khó trách Triệu Kim Võ suy nghĩ miên man, đồ trong hộp này quả thực có giá trị không nhỏ, đồ cổ quý giá thời loạn lạc, liên bang đã được thành lập mấy trăm năm, đang là lúc cường thịnh, giá cả đồ cổ rất khả quan.
Ôn Văn nghiên người tới trước, mắt đỏ ửng lên nói: "Sau khi bán xong thì chuyển tiền vào tài khoản của tôi, chỉ lấy đi phần được chia của mình, không nên có tâm tư gì đấy đâu."
Triệu Kim Võ mờ mịt gật đầu, nếu như vừa nãy hắn thật sự có tâm tư thì bây giờ đã không còn rồi.
Bởi vì Ôn Văn đã chôn vào trong lòng hắn một ám chỉ tinh thần, làm hắn không thể nào nảy lên chút lòng tham nào với số tiền kia.
Trạm thu nhận đã sắp rơi vào tình trạng thiếu hụt tài chính rồi, số tiền đó không thể xảy ra chuyện.
Sau khi nói chuyện xong, Ôn Văn liền đứng dậy rời đi, anh còn chuyện khác cần làm.
Lần trước nhờ Chu Kỳ Bái hỗ trợ, thù lao đáp ứng là năm mỹ nữ đầu heo, lần này ra ngoài Ôn Văn vừa vặn muốn mang tới cho hắn.
Không thể không nói, sự tồn tại của Từ Hải thật sự đã gia năng tình hữu nghị của Ôn Văn và Chu Kỳ Bái, hiện giờ hai người thân thiết cứ như anh em.
Lúc Ôn Văn tới, Chu Kỳ Bái đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da.
Gương mặt người nọ khá khổ sở, tựa hồ đang cầu xin Chu Kỳ Bái gì đó, thấy Ôn Văn tới, Chu Kỳ Bái dứt khoát để mặc người này, đi tới chỗ Ôn Văn.
Sau đó, ánh mắt người đàn ông trung niên kia nhìn Ôn Văn trở nên u ám, thậm chí còn có chút căm hận.
Ôn Văn đau đầu, anh đâu có làm gì đắc tội người này, ánh mắt nhìn anh vậy là sao?
Nhưng anh không biết, người đàn ông này chính là ông chủ Phù Dung Tiểu Trù, trù nghệ thần kỳ của Chu Kỳ Bái chính là cột trụ cho Phù Dung Tiểu Trù.
Nhưng từ khi Ôn Văn xuất hiện, đầu bếp Chu rất ít khi tự mình nấu ăn nữa, bình thường cũng không biết đang bận rộn gì đó.
Hiện giờ Ôn Văn tới, đầu bếp Chu liền bỏ hắn lại, thật sự làm hắn rất khó chịu.
Tất cả đều vì Ôn Văn làm hại!
Có điều, người đàn ông trung niên này chỉ không vừa mắt Ôn Văn thôi, cũng không có ý muốn tìm Ôn Văn gây sự.
Vì chút chuyện nhỏ nhặt này mà liều mạng bắt cóc, uy hiếp một kẻ xa lạ không có chút quan hệ nào với mình, hành vi ngu xuẩn này chỉ xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết đô thị kiểu cũ mà thôi.
Người có hành vi bá đạo ngang ngược như vậy sẽ bị xã hội đào thải và vứt bỏ.
Loại người này có lẽ cũng có một số ít tồn tại, nhưng không nhiều tới mức làm người khác dễ dàng gặp phải.
Sau khi đưa Ôn Văn tới nhà mình, Chu Kỳ Bái xoa xoa tay nói: "Thứ tôi muốn đã làm xong chưa?"
Ôn Văn gật đầu, hiện giờ anh đã sớm không còn cảm giác xấu hổ khi làm chuyện này nữa rồi, trước lạ sau quen, giao dịch nhiều cũng thành thói quen.
Ôn Văn mở vali, lần lượt lấy ra năm mỹ nữ đầu heo lần lượt là heo đen, heo trắng, heo sữa, heo thơm, heo rừng, đặt tới trước mặt Chu Kỳ Bái.
Chu Kỳ Bái run lẩy bẩy ôm năm con búp bê vào phòng ngủ, sau đó đóng cửa lại, Ôn Văn nhìn mà lắc đầu.
"Người này tuy cơ thể cường tráng nhưng lần này tới sáu em, có thể chống đỡ nổi không vậy... đừng có mà đột tử đấy."
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo